suphamsaigon.forumvi.com - Gia Đình Sư Phạm Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

002-Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh

Go down

002-Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh Empty 002-Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh

Bài gửi by suphamsaigon Fri Oct 26, 2018 10:55 pm

002-Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh ZnBQIuM

27-9-2008
Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh


Tản mạn Buổi sáng
đi bộ dọc bờ sông Cư xá Ngân hàng

* Nguyễn Duy Linh

1. Buổi sáng ở bờ sông
Đi bộ một vài vòng
Ngẫm lại lời đã nói
Hay việc đã làm xong.

2. Có gì còn chưa ổn
Có thể làm tốt hơn
Việc lý ra phải tránh
Hoặc không thể không làm ?

3. Xấu – tốt của một người
Chảng phải từ yêu ghét
Biện biệt được dở – hay
Để chính mình hoàn thiện

4 . Khởi niệm trong tĩnh lặng
Với tâm hồn sáng trong
Ngay thẳng và công bằng
Khoan hòa cùng nhân ái.

5. Người có điều chẳng phải
Ta nhắm mắt cho qua
Những lời nói đơn sai
Ta bỏ ngoài tai cả.

6. Chuyện trên trời dưới biển
Chẳng hão huyền ước mơ
Mỗi người một phúc duyên
Vui với gì đã có

7. Một bông hoa vừa nở
Tiếng chim hót đầu hồi
Chợt nảy một ý thơ
Đủ lòng mừng suốt buổi

8. Chút thời gian còn lại
Sống tự tại an nhiên
Rũ sạch mọi ưu phiền
Thả theo dòng ra biển.

9. Chờ vừng đông hé mở
Để bóng tối tan nhanh
Từng bước đi nhịp thở
Giữ vẹn cái tâm lành.

Cảm nhận CHIỀU
Từ tranh THANH THỦY


Những vạt nắng cuối ngày
Trải vàng lên lá biếc
Một mái nhà đơn chiếc
Nghiêng mình trong cô liêu.
Người về tan buổi chợ
Gánh nhẹ hẫng trên vai
Nghĩ tới con thơ đợi
Mảng vui quên đường dài
Người cày xong mảnh ruộng
Rít một hơi thuốc dài
Gốc cây ngồi thư thái
Thả hồn sợi khói bay
Lộc cộc trên đường vắng
Bánh xe thổ mộ lăn
Người bước đi chậm rãi
Sỏi nhộn nhạo dưới chân
Cơm chiều chắc gần xong
Bếp nhà ai nhả khói
Bữa ăn hẳn đông vui
Sau một ngày lao động
Một áng mây hờ hững
Trôi về phía trời tây
Để con én lạc bầy
Giật mình kêu thảng thốt
Lữ khách đường còn xa
Cần dưỡng chân nghỉ mệt
Hãy khoan tắt nắng đi
Chiều ơi ! Đừng vội vã.

1996

Mùa thu của tôi đâu ?
* Nguyễn Duy Linh


Tôi bay qua miền Đông
Tìm thu – thu chửa tới
Vẫn nằng nặng bầu trời
Và mưa rơi lất phất
Rừng phong còn xanh ngắt
Chẳng thấy mùa thu đâu !
Trở lại ngôi trường cũ
Thay đổi đến kinh hoàng
Chapel Hill núi đồi
Chìm trong mưa mất dạng
Giữa bao người lạ lẫm
Bạn bè của tôi đâu ?
Những Ted, Phil, David,
Mag, Liz và Cora,...
Chẳng còn ai ở lại !
Lũ sóc trong campus
Bầy sẻ trước nhà thờ
Cũng rủ nhau đi cả !
Đường Franklin tôi qua
Những ngày còn đi học
Mọc lên bao cao ốc
Không còn nhận ra tôi !
Bay sang Montreal
Thì thu cũng vừa qua !
Những hàng phong trút lá
Trải vàng dọc lối đi
Không để mắt tới tôi
Giữa bốn bề trống vắng
Đàn vịt trời họp bạn
Eo sèo một khúc sông
Trong giá lạnh chiều đông
Tuyết đang rơi lả tả !

Những gì đã đi qua
Có bao giờ trở lại ?
Vạn vật mỗi phút giây
Vẫn không ngừng biến đổi.
Sông – vẫn dòng sông ấy
Ai người tắm hai lần
Ai đã tìm lại thấy
Những mùa vàng đã qua
Trong dòng đời chuyển hóa ?

Mùa thu – của riêng tôi
Những mùa thu ... rất thu
Em đềm ... mà rực rỡ
Đã vĩng viễn qua rồi
Trôi xa miền quá khứ
Nhưng ...
vẫn còn ...
đọng lại ...
mãi mãi ...
ở trong tôi.


2000

Bài thơ viết cho em.
Nguyễn Duy Linh


Bài thơ này tôi viết cho em
on chim nhỏ ngày nào còn lích chích chuyền cà
Bỗng một sớm tung bay lên bầu trời cao rộng
Thả tiếng hót vào không gian mênh mông

Tôi mãn nguyện nhìn em
Ra khỏi trường Sư phạm
Mảnh bằng tốt nghiệp trong tay
Anh mắt, nụ cười rạng rỡ
Người thân, bè bạn vây quanh.

Rồi em lại cũng như tôi
Coi tương lai học trò như của chính mình
Đêm đêm với ngọn đèn dầu bầu bạn
Lui cui chấm tập, soạn bài
Hồn nhiên như trang giấy trắng
Có thể nào tôi lại như chú bé con ích kỷ kia
hốt chim lại trong lồng để giữ cho riêng mình
Tiếng hót.

Đất nước chúng mình dằng dặc chiến tranh
Biết bao bất hạnh
Giữa sự sống và cái chết
Ranh giới thật mong manh
Em phiêu bạt nơi nào ?
Em còn, mất ? Tôi không thể biết !

Thảng có lúc
Chợt nhớ về đôi mắt sáng
Chăm chú nhìn lên bảng –
trong những tiết giảng khô khan
những câu hỏi thông minh
như tiếp thêm hơi sức
Lớp học trầm trầm – bỗng bừng lên sinh động.
Cuộc đời của chúng ta
Đã không ít lần làm lại
Chẳng khác gì – cành củi khô dòng nước lũ cuốn trôi
Bao mơ ước tuoi thanh xuân vỡ vụn
Năm tháng qua mau như cơn lốc
Thoắt đã mấy chục năm trời !

Bất ngờ gặp lại em
Giữa Cali nắng ấm
Trong vòng người thân thiết vây quanh
Em reo lên !
Khi tôi gọi đúng tên

Căn phòng nhỏ xôn xao
Tiếng cười chen giọng nói
Hỏi dồn – và đáp vội
Những tiếng xưng hô thân thiết thuở nào
Tôi cảm động lắng nghe
Lớp học ngày xưa như sống lại
Cùng hát say sưa những bài ca sinh hoạt
Niềm vui cứ thế nhân lên
Trong hạnh phúc trào dâng ngày hạnh ngộ
Vẫn còn vương một chút ngậm ngùi
Tôi đang đi đến khúc cuối cuộc đời
Các em đã bước qua thời xuân sắc !
Tất cả chúng ta
Dù đã ra đi – hay còn ở lại
Thế kỷ này, đều đã trót đầu thai
Nói sao hết những trầm luân đã trải !

Ta chia tay ngày tháng hạ
Chiều Cali trôi đi không vội vã
Trời cũng đậm màu hơn dưới tàn hoa phượng tím (*)
Bàn tay em nhỏ bé nắm trong tay
Tôi thầm hẹn sẽ có ngày gặp lại
Chiếc xe ngập ngừng lăn bánh
Tiếng dương cầm đâu đây vẳng tới những cung trầm
Chợt thấy nhói trong tim
Nụ cười em rạng rỡ ... đâu rồi ?

Orange County Tháng 6 /2001


Ngày họp mặt mừng Xuân của Gia đình Sư phạm.
• Nguyễn Duy Linh


( Thân tặng các đồng nghiệp và môn sinh
Sư phạm Saigon. )

Như dòng sông tụ về biển lớn,
Ta mỗi năm sum họp một lần
Dẫu cuộc sống trăm điều vướng bận
vẫn dọn lòng đến với mùa Xuân.

Chị từ chốn ngọt ngào hương bưởi,
Tôi miệt vườn cây trái xum xuê,
Anh xứ lạ phiêu bồng trôi nổi,
Vẫn keo sơn Sư phạm tìm về.

Kẻ – bục giảng, không tròn duyên nợ.
Người – nghề xưa, nghiệp quả còn mang.
Thầy – tóc bạc, phất phơ trong nắng,
Trò – đầu xanh, đã thấm màu tro.
Giờ gặp lại, biết bao mừng tủi.
Nỗi niềm riêng san sẻ cùng nhau.
Câu thế sự – lênh đênh chìm nổi.
Cuộc thăng trầm – bãi biển cồn dâu.
Vẫn ngời sáng – tình thầy, nghĩa bạn.
Chữ thủy chung – gắn bó khôn rời.
Rượu có đắng, càng tan vị đắng
mà cuộc đời... để lại trên môi.

Vậy cứ việc tràn ly ta rót.
để vui mừng hội ngộ hôm nay.
Trong nụ biếc chồi non mơn mởn
Xuân đang về – rực rỡ quanh đây.

Đường đời vốn ngược xuôi muôn lối.
Luyến lưu rồi cũng phải chia tay.
Hẹn gặp lại ngày này năm tới.
Chúc nhau luôn Hạnh Phúc tràn đầy.
Tết này, người lại không về nổi.
Xứ lạ, miền xa ... tuyết trắng trời.
Từ buổi ra đi, đành lỗi hẹn.
Nẻo về đã mở... vẫn xa xôi.
26/01/1997
( đón Xuân Đinh Sửu )

Cô giáo trẻ miệt Cần Giờ.
• Nguyễn Duy Linh



Đường độc đạo, thẳng một lèo ra biển,
Với bạt ngàn rừng đước ở hai bên.
Là giao lộ của một thời chinh chiến
Và cũng là lá phổi của thiên nhiên.

Tình cờ gặp trên chuyến phà đầu năm ấy,
Cầu chửa xây xong vì tên gọi “ Dần xây “
Chút hài hước, dễ mở đầu câu chuyện.
Nón che nghiêng, em dấu nụ cười duyên.

Thì ra em cũng xuất thân trường Sư Phạm.
Em vào nghề khi tôi đã dừng chân (*)
Trường em dạy, còn rất xa thị trấn.
Dân còn nghèo, đi lại thật gian truân.
Tôi tự hỏi – vùng ngày nhiều trở ngại
Khó trăm bề, sao em nhận về đây.
Điều gì nữa đã níu chân em lại
Năm học này là đã quá năm năm ?

Khi em tới, khó khăn còn chất ngất
Chỗ xa xôi, thiếu lớp, thiếu thầy cô.
Người duyên hải – kiếm ăn còn chật vật,
Cắm mặt xuống bùn – xúc tép, mò cua.

Chưa đến nỗi đói cơm, nhưng khát chữ.
Cái dốt, cái nghèo còn quyện chặt lấy nhau.
Giam hãm đời mãi trong vòng lạc hậu.
Chờ bình minh, hiu hắt ngọn đèn dầu.
Biển mênh mông mà nước vẫn phải mua.
Mùa khô hạn, giọt nước là hạt ngọc.
( Em biết đến vùng này ngay từ ngày đi học.
Công tác hè cùng các bạn sinh viên.)

Những đứa trẻ hiền lành và chịu khó,
Biết vâng lời và chẳng kém thông minh
Để thất học, lại triền miên sống khổ
Bỏ chúng đi – thương lắm, sao đành !

Em trở lại mài trường nghèo xơ xác.
Khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua
Thiếu thốn ư ? – mọi người cùng chịu cả.
Riết rồi quen, gắn bó đến bây giờ.

Lời mộc mạc mà tâm hồn cao quý
Chẳng kêu ca, khôn khéo tự đề cao.
Những bản buôn heo hút, những vùng sâu
Cần lắm lắm, những tuổi xuân như thế.

Phà cập bến, em cúi chào từ giã
Tay dắt con, vội vã bước ra xe.
Tôi sững sờ khi bất chợt nhận ra
Bao nét đẹp của tấm lòng nhân ái.


01/01/2000
( cùng gia đình đi chơi Cần Giờ.)

Những gì còn đọng lại ở trong ta.
• Nguyễn Duy Linh


Khúc hát này,
Bức vẽ kia,
Câu thơ ấy,
Đã cho nhau
Thì đi đâu
Dù xa lâu
Có mưa dầu
Hay nắng dãi
Chỗ cùng trời
Nơi cuối biển
Người đỉnh núi
Kẻ chân mây
Dẫu xẻ đôi
Trái đất này
Vẫn ngời ngời
Khuôn mặt ấy
Nụ cười hiền
Còn đọng mãi
Ơ trong nhau.

1987



Trở về trang chủ ==>https://suphamsaigon.forumvi.com

Trở về trang Thơ-Văn-Tạp Bút Gia Đình Sư Phạm Saigon ===>https://suphamsaigon.forumvi.com/f17-forum


* Email: xuanloc54@gmail.com *002-Thơ Của Thầy Nguyễn Duy Linh ChuKyXuanLoc
suphamsaigon
suphamsaigon
Admin

Tổng số bài gửi : 522
Join date : 17/12/2013
Age : 70
Đến từ : Saigon-Viet Nam

https://suphamsaigon.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết