suphamsaigon.forumvi.com - Gia Đình Sư Phạm Saigon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1

Go down

010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 Empty 010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1

Bài gửi by suphamsaigon Tue Oct 30, 2018 9:07 am

Mùa Hương Xưa
Giới Thiệu Tập Thơ Mùa Hương Xưa-Phần 1
Tác Giả : Lê Hà Thăng - Khóa 12


010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 BiaThoHuongXua01

010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 BiaThoHuongXua02

NGỒI Ở N. MỘT MÌNH
Tưởng như quên một lối về
Gọi người đi gửi câu thề hẹn bay
Tưởng như còn một đêm này
Mai qua sông rộng đã đầy nước dâng.

TIỄN M. VỀ CẦN GIUỘC
Đưa dùm nhau một đọan đường
Buổi em về có nghe thương xót lòng
Mời ta lên chuyến xe đông,
Mời em lên chuyến xe mong gặp người.


Ở PHƯỚC BÌNH, NHỚ H.

Mưa bay, chiều mưa bay
Sầu ta giăng mấy ngã
Em về áo sương phai
Ngợp hồn ta quán nhỏ.

Đường xa mù bụi đỏ
Mắt môi buồn se cay
Ta về quên, phố nhớ
Còn chút lòng thơ ngây.


BIỂN
Mỗi thân ốc đều mang hồn của biển
Mỗi cánh buồm đều nặng gió trùng dương
Riêng con sóng cứ xô bờ tim kiếm
Chẳng thấy đâu bóng dáng một thiên đường.

TÀN CUỘC
Khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống
Tiễn mùa thu trong buổi chia tay
Là quên hết những ngày hẹn ước
Chẳng còn ai trong cuộc vui này.

TIẾC
Mái tóc bây giờ chỉ còn ngắn ngang vai
Anh tiếc ngày xưa phủ dài lưng óng ả
Thôi trách gì nhau những cảnh đời nghiệt ngã
Ai biết được lòng mình sau buổi chia tay.


NỖI NIỀM CHIM SÁO
Tặng cháu Ty
Thương cho chim sáo ngày xưa
Sang sông rộng một chiều mưa sổ lồng
Đành rằng bến đục - bến trong ...
Thì thôi ... cũng phận má hồng rủi may.


KHI GHÉ VỀ SƯ PHẠM

Bâng khuâng một chút tình này
Buổi về mưa cũng đổ đầy xót xa
Người đi áo mộng đường hoa
Và thôi, thôi nhé, riêng ta với người.



LẶNG LẼ NƠI NÀY
Đã hết những ngày bên ngõ hoàng lan
Ta về đây giữ lại chút huy hoàng
Chẳng biết mưa giăng giữa trời phương ấy
Có còn ai đếm hộ bóng mưa tan.


TÍM MỰC TÌNH THƯ

Màu mực tím vẫn còn nguyên ký ức
Kể từ khi phượng thắm đỏ sân trường
Em đi rồi sách vở nặng tay thêm
Và ngày tháng bỗng nhiên dài vô tận.

Sao chẳng đến cùng nhau chiều mưa phất
Để tóc buồn lược chải cũng xa tay
Đôi mắt nào còn lẩn khuất đâu đây
Khung cửa mở ra một trời thương nhớ.

Ta vẫn biết, em yêu, ngày tháng đó
Chẳng bền lâu hơn một tiếng thở dài
Nên đường về nhàu nát áo mơ phai
Đem hương khói ủ bên lòng kỷ niệm.

Tình thư cũ vẫn chưa nhòa mực tím
Vẫn long lanh trong đôi mắt rưng buồn
Vẫn ngóng chờ mái tóc xõa ngang lưng
Chiều hãy chậm cho ai dừng chân bước.

Để ta nhủ với lòng ta buổi trước
Đem thơ ngây đổi lấy nụ cười hiền
Sao bùi ngùi ánh mắt liếc đầu tiên
Ai chẳng có dại khờ trong thoáng chốc.

Ai chẳng thấy trái tim mình rạo rực
Khi run run tay nắm lấy tay người
Lòng sẵn chờ, môi sẵn hé hoa tươi
Và chân bước như ra ngoài vũ trụ.

Tươi tắn quá những mầm xinh mới nhú
Mà lượng đời không đủ độ bao dung
Nên chia tay về hai phía mịt mùng
Phai nhạt hết những thư tình mực tím.

NGẪU HỨNG CA DAO 2
Chim Quyên xuống đất ăn trùn

Buồn buồn nhớ chuyện buồn buồn
Anh hùng lỡ vận lên nguồn đốt than
Mười năm một giấc mộng tàn
Bước chân xuống núi ngỡ ngàng tử sinh.


BÀI THƠ TÌNH THUỞ ẤY
Trang sách nhỏ dấu những tờ thư mỏng
Nụ cười xinh, mắt sáng với tay ngoan
Đã qua rồi năm tháng ấy bâng khuâng
Khăn áo mộng giữ lòng ai một nửa

Cũng đôi phen ta về ngang song cửa
Hương ngọc lan còn đậm giữa vườn mơ
Nhưng chỗ ngồi xưa đơn lẻ, ơ hờ
Khi đã vắng bước chân người lui tới.

Ta vẫn biết tình xuân tươi sẵn đợi
Bởi hạ nồng đã nhạt lá thu phai
Thôi cổng trường xưa đoạn tuyệt dấu hài
Chút lưu luyến gởi theo tà áo khép.

Lòng dửng dưng để cho tình thêm đẹp
Để má hồng môi thắm đến mai sau
Cho tóc xanh năm tháng chẳng phai màu
Ta sẽ giữ giữa ngăn đời ký ức.

Tình năm năm chưa đủ dài giấy mực
Nên chiều nay lặng ngắm bóng ai về
Lòng dặn lòng sao vẫn thấy đau tê
Con đường cũ chẳng về qua đó nữa.

Thơ ta viết bởi một thời áo lụa
Mở lồng son đem nhốt gió trăng vào
Nhưng trăng tàn và gió đã lao xao
Nên dang dở bài thơ tình thuở ấy.

MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI

Rồi cũng tan theo khói bụi mờ
Chỉ còn im đọng mấy trang thơ
Ngày xanh không thắm trong màu mắt
Không giữ dùm nhau những ước mơ.

Lòng cứ xôn xao đến oặn lòng
Em về, chị có nhắn gì không?
Ngõ hoa vàng ấy đơn sơ quá
Sao cứ bâng khuâng, cứ lạnh lùng.

Thời gian đâu chậm lại hôm sau
Nước có ngừng trôi dưới nhịp cầu
Tuổi tác cũng già theo năm tháng
Hồn ai trẻ mãi để yêu nhau.

Xin giữ cho em chiếc lá vàng
Khi mùa hạ hết gió thu sang
Mai kia bên cõi đời hiu hắt
Còn lại chút gì để nhớ thương.

Đời chẳng dài theo với tháng năm
Lòng ai đẹp mãi tựa trăng rằm
Tóc chỉ xanh riêng thời xuân sắc
Mà sao tình cứ đến vô tâm!

Màu phượng thơ ngây cháy lụi rồi
Như hồn bướm ép giữa trang vui
Tình xưa đã lịm trong khăn áo
Để giữa lòng nhau những ngậm ngùi.

Có ngẩn ngơ buồn những bước đi
Trăng mơ đã hết với xuân thì
Chị ơi hoa bướm ngày xưa ấy
Sẽ chẳng còn đâu với hẹn thề.

CUỐI NĂM GẶP NGƯỜI KHÔNG HẸN ƯỚC

Ta qua thời trai trẻ
Em vừa hết thanh xuân
Ngờ đâu chiều bóng xế
Còn gặp nhau giữa đường

Chuyện xưa ngồi nhắc lại
Bao xa xót ngậm ngùi
Vẫn đôi bàn tay ấy
Bối rối gjữa lòng vui.

Em còn giữ gì không?
Chút tình thơ vụng dại
Ta nhớ đến vô cùng
Nụ cười xinh ngày ấy.

*

Bài dân ca em hát
Lồng lộng giảng đường xưa
Cứ nghĩ đời chân thật
Có hay đâu lọc lừa.

Vẫn biết làm sao hơn
Khi đường chia trăm ngã
Có phải mắt em buồn,
Mà hồng phai đôi má.

Trong cơm áo đời thường
Có riêng ai lận đận
Xin tròn tiếng thủy chung
Xin tròn câu bổn phận.

THÁNG GIÊNG MƠ
Tháng giêng hồng như búp sen thơm
Tỏa vào hồn ta
Tuổi thơ ngây choáng ngợp
Như cánh diều bay giữa tầng không.

Tháng giêng tươi như nụ cười hiền
Trong đôi mắt ta
Giữa ngày xanh oan nghiệt
Chút bùi ngùi còn đọng dấu cô đơn.

***

Tháng giêng trong như màu mắt em nhìn
Xóa sạch buồn đau
Tình ai còn kỷ niệm
Chẳng bóng hình nào soi được cho nhau.

Tháng giêng xanh như mái tóc em dài
Lòng ai vương vấn
Bước chân chiều hôm nay
Để đường về cứ mãi bâng khuâng.

Tháng giêng ngon như đôi môi em gần
Sao ta đành cắn
Sợ phai màu hồng son
Xin giữ cho tình sáng một vầng trăng.

TRĂNG HUYỀN SỬ
Ô hay, trăng huyền sử
Bày giữa chợ trời, đông
Ta, em, người mấy thuở
Vẫn còn nhiều long đong.

Về qua khe đá tạnh
Mặc cả chuyện đời thầm
Trăm năm sau đá lỡ
Ngồi kể chuyện lương tâm ...

TRÊN PHÀ CÁT LÁI VỚI THỦY, OANH.
Coi như là cuộc giã từ
Ta còn ai vẫy tay mù biệt xa
Em về bên ngõ trăng hoa
Tháng mười hai có đôi tà áo bay.


DẤU NGỰA BUỒN PHIỀN.

Thôi
là cuộc tiễn đưa nhau
Ngựa xa
về đứng bên cầu ngóng trông
Giữa dòng xưa
Nước biển đông
Chiều hoang thầm lặng
Mơ lòng thủy chung.
(Trích Dấu ngựa buồn phiền 1972)

MỘT CHÚT TÌNH PHAI

Tưởng như người vẫn sống
Tưởng như người đâu đây
Ta về qua phố rộng
Còn chút tình hương phai.

Một chút gì chua xót
Biết lòng đau vô cùng
Có phải tình, dao nhọn
Đâm thấu hồn rưng rưng.

Làm sao ta hiểu được
Tháng sáu xót xa người
Mưa phai mù dáng lược
Mưa phai nhòa mắt môi.

Ta về se áo ướt
Vai lạnh với tình không
Van lạy người xưng tội
Chút thân ái của lòng.

Nghe chiều qua phố nhỏ
Có chuông reo tan trường
Ai về bên cổng mở
Ngỡ bóng người yêu thương.

Ta còn đây tóc rối
Chờ bạc trắng tình nhau
Mà người sao chẳng đợi
Mà người bỏ đi mau.

Thôi đành như bóng nắng
Phai vội những ngày mưa
Chuyến xe chiều đã vắng
Một chỗ ngồi năm xưa.


THƠ CHO NGƯỜI XA XỨ
(Tặng P..T.Nhiệm)
Tình vẫn trẻ, tuổi mười lăm mười bảy
Nên tháng năm cứ đọng mãi xuân thì
Mỗi cuộc hẹn chờ, mỗi phút chia ly
Lòng xao xuyến như chưa từng sống vậy.

Muốn gom góp buồn vui yêu ghét lại
Nhặt nhạnh đắng cay dịu ngọt ghen hờn
Cả những mất còn thất bại thành công
Chia xẻ hết mỗi tâm tình tha thiết.

Tình vẫn trẻ mà sao em chẳng biết
Để già nua theo suốt cuộc đời mình
Đến một ngày thuyền giữa sóng chênh vênh
Ai hiểu được vì sao đầu sóng bạc.

Em đừng nghĩ lượng đời sao quá chật
Chẳng còn đâu một chỗ bước chân vào
Vắng em rồi cây cỏ cũng lao xao
Nói chi đến những tình yêu mến khác.

Tình vẫn trẻ, tình vẫn hồn nhiên nhất
Giữa áo cơm tất bật của đời thường
Đem nỗi buồn len lén để sau lưng
Và nhẹ bước đôi chân đừng ngoảnh lại.

Môi chỉ thắm có một thời con gái
Tóc xanh huyền chỉ một thuở thanh xuân
Ngày đi qua cứ đi mãi không dừng
Em sẽ thấy trái tim mình đau thắt.

Tình vẫn đẹp, vẫn ngàn năm son sắt
Đời dường như ngắn lại đến vô thường
Có bao giờ ai giữ được mùi hương
Sao cứ tiếc cứ thương màu hoa cũ.

Cũng như em, ta làm thân xa xứ
Cũng buồn đau theo lam lũ mưu sinh
Cứ trở trăn với bao chuyện ân tình
Nên cứ thấy lòng mình sao chật chội


QUÊ NHÀ

Tuổi thơ gởi lại quê nhà
Cõng lưng nghèo khó bôn ba xứ người
Mười năm lận đận buồn vui
Chắt chiu với giấc mộng đời chưa tan
Đêm nằm mơ một ánh trăng
Mơ con diều giấy chạy băng cánh đồng.
“Cơm người ...” đâu dễ ngồi không
“Chẳng như cơm mẹ ...” Nhói lòng xót xa
Nhìn đâu cũng thấy quê nhà
Dù đi trên đất phồn hoa thị thành.


NHỚ MẸ TA XƯA

Chiều nay nhớ mẹ ta xưa
Bỗng dưng thèm tiếng hát đưa nôi buồn.

Dù đi trăm núi ngàn sông
Làm sao hiểu thấu nỗi lòng mẹ yêu.
Au ơ ... chim vạc kêu chiều
Gian nan đời mẹ bao điều đắng cay
Lưng còng tóc bạc răng lay
Mẹ hy sinh hết những ngày xuân xanh
Cho con cơm áo học hành
Cho con cả giấc mơ xanh bầu trời.
Con đi gần trọn đời người
Vẫn không nhớ hết những lời mẹ khuyên.

Dang tay ôm mọi ưu phiền
Đổi cho mẹ chỉ một niềm vui thôi.

MÙA HƯƠNG XƯA
Mến tặng V.T.N.Nga

Em ạ, chiều nay con bướm chết
Làm sao rung động một cành hoa
Hương sắc ấy bây giờ đã hết
Tiếc một đời cánh mỏng đường xa.

Ai đem thương nhớ vào trong mộng
Xin giữ cho tình một chút hương
Hồn bướm đã say trời cao rộng
Am thầm riêng một cánh hoa tươi.

Lặng lẽ chiều nay lặng lẽ chiều
Ai về đem xác bướm kia chôn
Có bao giọt lệ trào trong mắt
Nhỏ xuống lòng ta chút tủi buồn.

Ai biết tình xa, tình ly biệt
Lòng không nhung nhớ những đêm thâu
Đốt nén hương chia niềm tưởng tiếc
Cho đời hiu hắt cuộc chờ nhau.

Đừng hẹn cùng ta trời viễn xứ
Giọt nắng nào tươi cánh bay nghiêng
Có phải hương xưa mờ phấn nhụy
Nên lòng cũng lạnh đến vô biên.

Lặng lẽ chiều nay, lặng lẽ chiều
Em về hồn bướm đã mơ tiên
Xót xa một chút buồn phiêu bạt
Ai hiểu cùng ai những nỗi niềm.



Trở về trang chủ ==>https://suphamsaigon.forumvi.com

Trở về trang Thơ-Văn-Tạp Bút Gia Đình Sư Phạm Saigon ===>https://suphamsaigon.forumvi.com/f17-forum


* Email: xuanloc54@gmail.com *010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 ChuKyXuanLoc


Được sửa bởi suphamsaigon ngày Wed May 06, 2020 11:15 am; sửa lần 2.
suphamsaigon
suphamsaigon
Admin

Tổng số bài gửi : 522
Join date : 17/12/2013
Age : 70
Đến từ : Saigon-Viet Nam

https://suphamsaigon.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 Empty Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-K12

Bài gửi by suphamsaigon Tue Oct 30, 2018 9:24 am

GỞI CÁC EM HỌC TRÒ TRƯỜNG NGUYỄN

Đợi chuyến xe giữa ngày tan học
Lòng buồn như những bóng mưa tan
Bao chiếc lá cũng sầu muốn rụng
Chờ em về trải dưới chân ngoan.

Anh mỗi buổi tan trường ghé lại
Ngồi quán con uống nước chanh tươi
Ngàn bướm trắng vừa ra khỏi cửa
Bay trong lòng anh những nụ cười.

Trường có bốn cổng về trăm ngã
Hẹn chờ nhau mấy cuộc tình dài
Em hẳn có từng ngày rất lạ
Chút hồn riêng như khói sương bay.

Trong ngăn cặp bao tờ thư mỏng
Với tình ai xao xuyến trong tim
Buổi em về áo bay lồng lộng
Ngỡ chiều phai theo tiếng chuông tan.


Trường vẫn có dãy hành lang rộng
Khuya rộn ràng theo bước chân đi
Và lớp học những giờ bỏ trống
Ngồi khoanh tay em học bài thi.

Có mùa hoa về không hẹn trước
Tình cũng tan theo buổi xót đưa
Trên cầu vai đã sầu dáng lược
Chuyến xe còn một chỗ trong mưa.

Anh ngóng đợi tháng mười trở lại
Và dĩ nhiên mấy ngã đường vui
Lối sỏi nâu sân trường hết nhớ
Hai hàng cây sẽ bỗng reo cười.

Em có chọn chỗ ngồi cửa sổ
Chờ mây qua rơi chút tình anh
Chút tình anh ép vào cuối vở
Xin đừng như bóng nước mong manh.


VẤN VƯƠNG
Em mang thơ dại đi rồi
Để da diết nhớ, để bùi ngùi thương
Xót xa ngọn cỏ bên đường
Nỗi niềm chi phải vấn vương chân người.


VỀ PHAN THIẾT

Ghé về Trưng Trắc tìm em
Bến sông vẫn cũ, hiên thềm vẫn xưa
Chỉ riêng có một chiều mưa
Là chiều mưa khác năm xưa ta về.

BUỔI TỐI, TRÊN CẦU SÀI GÒN
1- Tình tang trăm ngã xuôi về
Có ai còn đứng bên hè phố khuya
Là thôi tàn cuộc tiễn đưa
Sau lưng còn lại mấy mùa xót thương

2- Em bay áo mỏng qua đường
Nghìn con mắt lạ cũng dường như không
Dấu xe về mới tựa lòng
Sầu lên chút phấn hương nồng ngõ xa.

NGHÌN TRÙNG
Mù xa mỏi vó ngựa tìm
Đời rong rêu giữa trăm miền ước mơ
Dấu chân bạc kiếp bơ phờ
Về trông ngóng đứng bên bờ phân ly.
(Trích DNBP 1972)

NGẪU HỨNG CA DAO 1

Ai đưa con sáo sang sông
Để cho tôi đợi chờ không thấy về
Ngẩn ngơ nửa mảnh trăng thề
Trăm năm vàng đá còn tê tái sầu.

TÌNH CỜ
Hôm qua về đứng bên thềm
Hỏi ra mới biết nhà em nơi này
Thế mà từ độ chia tay
Bôn ba tìm khắp đó đây thị thành.


ĐÍNH CHÍNH
Ta đến ta đi như người xa lạ
Em về em ở như kẻ vô tình
Thế mà có chuyện bất minh
Cho rằng mình đã có tình ý nhau.


TƯỞNG
Tưởng rằng tôi chẳng quên em
Ai ngờ em cũng chẳng thèm nhớ tôi
Cho nên mấy chục năm rồi
Thế gian mới có hai người xa nhau.


VỀ LỜI HẸN THÁNG 5

Hẹn tháng năm với tờ thư mỏng
Và em về theo chút nắng phai
Cứ ngỡ đời anh vui suốt kiếp
Nhưng đời buồn như lá me bay.

Mưa đã vội qua lòng phố đó
Gởi tình anh giữa ngõ hoa quỳ
Em buổi sáng lạnh gầy vai nhỏ
Nỗi sầu đem trải dưới chân đi.

Trong ngăn cặp bao tờ thư cũ
Tình ai đem dấu giữa tim người
Anh còn ít tàn phai chưa đủ
Tiễn tháng năm với nỗi ngậm ngùi.

Có chuyến xe muộn chờ không kịp
Và đường xa nên cứ đành quên
Dù vờ quên nhưng lòng rất nhớ
Nhớ vô cùng những mắt môi em.

Hẹn tháng năm với tình chưa mới
Gói trong khăn kín giữa tim hồng
Nghĩ đời anh như là khói thuốc
Nên đừng chờ đừng đợi, hư không.

NỢ
1- Cánh diều nợ gió chiều hanh
Câu thơ nợ ánh trăng thanh mơ màng
Ngày mùa nợ buổi mưa chang
Còn tôi nợ những dịu dàng của em.

2- Ngọt bùi phải nợ đắng cay
Kho hanh nợ với những ngày mưa tuông
Niềm vui mang nợ nỗi buồn
Riêng tôi nợ mấy con đường em qua.

CUỘC TỪ BIỆT THÁNG MƯỜI HAI

Chỉ còn đây giây phút nữa thôi
Gửi theo em chút mưa bụi Sài Gòn
Và gió lạnh tạt qua hồn hiu quạnh.
Cuối tháng mười hai lòng ta như trái chín
Rụng xuống đôi tay trần nhân gian.
Biết mai sau ai còn nhắc lại
“Chiều Cali buồn hơn buổi chiều nay...”
Những gì sẽ quên những gì sẽ nhớ
Đọng lại nơi khóe mắt nụ cười phôi pha

Từng sợi tóc cũng trắng thêm trên mái đầu ngạo mạn
Niềm vui và nỗi buồn
Chia hai phương trời thương nhớ miên man
Hẵn lòng em đã nguôi ngoai những niềm trắc ẩn
Cứ giữ mãi trong tim em sự nghịch lý thông thường
Để biện minh cho những điều cám dỗ
Cứ quên đi vai áo bạc màu những ngày gian khó
Đã một thời kiêu hãnh đến thơ ngây
Đã một thời ta sống rất mê say.
Nhe em
Phía sau lưng hạnh phúc kiếm tìm
Lúc nào cũng có ta
Vẫn bôn ba giữa cuộc đời biển lận.

MUỐN
Anh muốn trồng một vườn hoa
Tặng em mỗi ngày một nụ
Cho tình trẻ mãi không già
Thiết tha như ngày xưa cũ.


MÙA XUÂN
Ô hay, trời đất tưng bừng
Tưởng trăm năm một cuộc trùng phùng đây
Kìa xem, hoa lá cỏ cây
Cũng xôn xao suốt tháng ngày hồn nhiên

NHỮNG NGÀY THI CỦA NHỎ,Ở SÀI GÒN
Ngày tháng đó dù sao anh vẫn biết
Hắt hiu buồn như những nhánh sông mưa
Trời cũng vừa bay chút gió thu phai
Và sương lạnh rơi xuống mù vai áo.

Phố nhỏ ở có bao ngày yêu dấu
Những hàng cây quán nước rất chung tình
Anh trở về theo xe chạy loanh quanh
Găp ai cũng trở thành quen biết cả.

Tình bỗng thơm như từng trang giấy mở
Thư viết dài thương nhớ cũng không vơi
Nỗi buồn vui đã rớt lại sân chơi
Khi chiếc ghế cuối giảng đường bỏ trống.

Chuyến xe buýt nhỏ chờ qua phố rộng
Giữa ngày mưa tháng bảy rớt âm thầm
Và mùa thi làm mắt nhỏ rưng rưng
Gương lược mãi biếng lười trông rất tội.

Lòng anh đó một lòng mưa gió nổi
Chẳng còn ai giữ lại chút tình vui
Biết sao hơn trong những buổi xa người
Nên có lẽ nửa hồn xưa đánh mất.

Lũ chim ngoan chợt về reo tiếng hát
Hứa thương anh để còn chút thương mình
Và tháng năm từng tờ lịch vô tâm
Cũng rơi xuống sầu đôi hồ mắt nhỏ.

Những hàng cây bỗng vàng thêm lá nhớ
Cuộc tình dài chưa ấm lại môi hôn
Sẽ đợi anh ngơ ngác chuyện hư không
Tình thư cũ rách phai chiều dấu mực.

Anh có về qua đôi lần cửa khép
Cũng như mây xa mất có ai ngờ
Thôi chỉ còn gởi nhỏ mất câu thơ
Mai anh chết khắc lên dùm bia mộ

HÀNH TRÌNH CUỘC SỐNG

Em có thấy nắng hồng
Giữa bình minh rạng rỡ
Em có thấy mùa đông
Giữa đêm dài đói lả.

Sông chở nặng phù sa
Cho bãi bồi trù phú
Đất mở rộng lòng ta
Cho người về hội tụ.

Giữ hạt thóc vàng xưa
Để dành ươm mùa mới
Trong lam lũ cày bừa
Là vạch đường đi tới.

Lịch sử có từ đâu:
_ Những ngày đầu chống giặc
Hạnh phúc có từ đâu:
_ Hành trình dài giữ đất.

Mẹ tóc bạc còng lưng
Cho con niềm kiêu hãnh
Đất nước hóa anh hùng
Từ gian nan thử thách.

VỀ NHỮNG NGÀY BỆNH CỦA H.
Khi đã vắng ở tháng ngày mong đợi
Mấy lần đi về lại những con đường
Soi hồn em héo hắt ở trong gương
Lòng sẽ lạnh như một hồ trăng bạc.

Anh vẫn biết những ngày vui đã mất
Với chỗ nằm rũ rượi ở trong chăn
Đôi bàn tay gầy lạnh đến trăm năm
Và tóc xõa rối hai cầu vai nhỏ.

Làm sao hơn lúc anh về ở đó
Lòng cũng đau theo từng bóng mưa tan
Khi tờ thư chưa viết được đôi hàng
Cũng xếp lại chút lòng anh gói ghém.

Anh lẩn quẩn loanh quanh cùng kỷ niệm
Ngõ nhà em đã kín tự bao giờ
Quãng đường về giăng khắp nỗi bơ vơ
Và anh biết em cũng vừa bật khóc.

HỒI MUỘN

Em về như tưởng chiêm bao
Trên môi vụn vỡ nỗi bùi ngùi xưa
Trần thêm ngựa sãi vó dài
Nửa trời nửa đất nửa bài tịch chung
(Trích DNBP 1972)

CỔ ĐỘ

Tình như cổ độ thiên thành
Mai ta trở lại một mình, một ai
Đi về sương đổ đầy vai
Dấu đôi mắt xót cuối ngày tiễn đưa
Thì thôi em ngại chiều mưa...

THÁNG MƯỜI,VỚI NHỮNG CUỘC TỪ BIỆT

Ta vẫn biết lòng đau như chiếc lá
Khi đã tàn phai hết một mùa xưa
Tháng mười đi không hẹn những cơn mưa
Không hẹn những người xa về tiễn biệt.

Và như vậy ta làm sao nói hết
Với những người yêu dấu ở quanh đây
Những ngày vui chẳng thiếu ở nơi nầy
Cùng hiu hắt trên đường về mấy ngả.

Hai cầu vai nỗi sầu xưa nắng hạ
Tiễn người đi lần nữa chắc vô cùng
Những con đường bỏ lại ở sau lưng
Và thành phố bỗng dưng mà thấy nhớ.

Ta đã nhủ với những ngày mưa đó
Có trở về coi như giấc mơ thôi
Bởi trăm năm gương lược cũng qua rồi
Cùng hoa bướm của một thời tươi đẹp.

Và khăn áo mở bên lòng khép nép
Chút tình ta theo với những vòng xe
Sáng mai đi, chiều một lượt quay về
Cũng sẽ vắng mấy con đường thân ái.

Chân đã bước mà lòng còn ngoảnh lại
Miệng mỉm cười sao mắt thấy rưng rưng
Biết đời ta đau xót lắm tai ương
Tìm chẳng thấy một chỗ về thắm thiết.

Nên ta biết lần đi là viễn biệt
Làm sao tìm lại được bóng em đâu
Như xưa kia con sóng vỗ chân cầu.

010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 ChoHoaXuan3

VẪN NỒNG HƯƠNG PHẤN
(Viết trước khi rời bục giảng)

Xin hãy sống cùng cuộc sống của ta
Hỡi bầy chim giữa vòm trời hạnh phúc
Hãy nghĩ cùng ta dù là giây phút
Hỡi những hòn đá tảng chốn xa khơi.

Biết mai kia đời có vạn lần vui
Ta sẽ ước hơn bao giờ như thế
Nhưng toan tính và lọc lừa nhỏ bé
Nên giấc mơ cũng lịm giữa bình yên.

Khi em về ta chẳng dám nhìn lên
Bao viên phấn đã mòn theo trăn trở
Ngày cũng hết giữa hai chiều thương nhớ
Vẫn bâng khuâng sách vở, nắng sân trường.

Tấm bảng đời hẳn khốn khó tai ương
Khi bảng lớp chẳng vẽ điều dung dị
Và cơm áo cuộc đời thường buổi ấy
Anh mắt nào e ngại lúc mưa xa.

Ta không tin trái chín lúc chưa già
Hoa héo rữa lúc nhụy còn đang ức
Cuộc đời đâu cho ta điều chọn lựa
Bởi quanh mình thân ái vẫn bao dung.

Nhé...
Đành thôi
Thắm gấm với tươi nhung.

ĐƯA BÉ VỀ, THÁNG GIÊNG

Bé, như hồn chim nhỏ
Vui giữa phố chiều đông
Đây, cổng vườn ta mở
Mời, thân ái vô cùng.

Qua ngang trường bé đợi
Tan học về buổi trưa
Ngại ngùng sao chẳng nói
Biết nói sao cho vừa.

Con đường hoa nắng rụng
Hồng lên má xuân thì
Ngỡ tim vừa khua động
Rơi vỡ hồn thơ ngây.

Đưa bé về, tháng giêng
Đau trăm ngàn lá chết
Đưa bé về, tháng giêng
Thương nói gì cho hết.

BIỂN XƯA

Biển xưa phai tàn
Dấu chân ngày cũ
Đôi mắt se cay
Đường về bước vội.

Ngày vừa sang đông
Trời không ươm nắng
Ai vẫn chờ mong
Người từ xa vắng.

Lòng cứ như mây
Phương trời gió tạt
Em đến nơi này
Liêu xiêu mưa hắt.

Biển cũng ngàn xưa
Ôm lòng muối mặn
Sông cũng ngàn xưa
Chảy từ vô tận.

Lặng lẽ bây giờ
Lô xô sóng gọi
Một bóng hải âu
Chập chờn cánh mỏi.


OAN KHIÊN

Ta xa phố thị vào khe suối
Xuống tóc quy y cửa đạo thiền
Lúc khoác sa di rời chân núi
Mới hay đời - đạo cũng oan khiên.

LỜI THỀ

Có những lúc giữa bộn bề vất vả
Ta mua vui bên men rượu tìm quên
Khi quá chén suýt đôi lần vấp ngã
Nên ta thề không để rượu thay em.

NHỚ CHÉN RƯỢU MỘT CHIỀU XUÂN
Xuân vừa đậu trên một nhành lộc biếc
Em như nhung mà rộn rã bao người
Chút mầm xanh vừa hé nụ xinh tươi
Đời vẫn vậy, mỗi ngày vui cứ đến ...

Nâng chén rượu uống cạn chiều đưa tiễn
Sợ một ngày lửa tắt chẳng ai hay
Thôi ngóng trông nhau tháng rộng năm dài
Buồn cứ nặng vai ai ngày xa xứ.

Ta ngơ ngác bên này sông đứng đợi
Màu hoàng hôn đã tái cuối trời xa
Sắc mai vàng cũng rụng mấy cành hoa
Chiều ly biệt chưa nói lời ước hẹn.

*

Khăn áo mộng của một thời lưu luyến
Phút cầm tay còn ấm tận bây giờ
Nụ hôn đầu say ngất đến hôm nay
Ai dám nói đã quên ngày gặp gỡ.

Đời vẫn vậy, cứ dày thêm duyên nợ
Chỉ sợ lòng không kịp trả ơn vay
Xuân qua chưa mà hạ đã rơi đầy
Thu không tới hay đông về kịp lúc.

Ta vẫn đi, ngẩng cao đầu ta bước
Dù là tia le lói nẽo đường xa
Giữa linh thiêng cúi đầu xin lạy tạ
Những ơn sâu nghĩa nặng chốn ba đào.


* Admin *010-Mùa Hương Xưa-Lê Hà Thăng-Khóa 12-Phần 1 ChuKyXuanLoc
suphamsaigon
suphamsaigon
Admin

Tổng số bài gửi : 522
Join date : 17/12/2013
Age : 70
Đến từ : Saigon-Viet Nam

https://suphamsaigon.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết